Giới Hạn Của 05 Giác Quan

10/06/2025

Mọi thứ là vô hạn vì tất cả đều tham gia và bản chất của tồn tại. Sự hữu hạn hay cảm giác hữu hạn (khiến chúng ta thường tranh giành) là do 05 giác quan của chúng ta tạo ra, chứ ở đó không hề có bất kỳ ranh giới nào. Gần như cách bạn nhìn ra ngoài cửa sổ, và cửa sổ tạo cho bầu trời một cái khung. Bầu trời không bị đóng khung trong mắt bạn. Khung cửa sổ trở thành khung trời. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng bất cứ thứ gì bạn nhìn bằng mắt đều sẽ bị đóng khung. Đôi tai bạn là cửa sổ. Bất cứ điều gì bạn nghe bằng tai cũng ngay lập tức bị đóng khung. Tất cả giác quan của chúng ta liên tục đóng khung những thứ vốn chẳng hề có khung. Hãy để ý điều này, và bạn sẽ có được sự lớn lao, rộng lớn hơn nữa, thậm chí là cảm nhận được ý nghĩa của cơ thể bạn trong thế giới.

Bất kỳ đi đâu, bạn cũng bắt gặp một thế giới tuyệt vời bên trong chiếc lá, và một thế giới tuyệt vời mà chiếc lá là một phần quan trọng trong đó.

Nhận ra được vô số thế giới trong thế giới là niềm vui lớn nhất bạn có thể đạt được, và bạn sẽ có một cách sống khác trước đây.

THẤY GÌ TỪ NGƯỜI CÓ THIÊN HƯỚNG QUAN SÁT BẰNG GIÁC QUAN?

Một lợi thế của người có khả năng quan sát cao, là họ có thể nhìn thấy được những chi tiết đến ngóc ngách trong khu vực quan sát. Thế nhưng, một người có thiên hướng quan sát cao lại sở hữu thêm khả năng mô phỏng cao thì trở nên rủi ro hơn cho chính họ, nếu họ vẫn có xu hướng chỉ quan sát bằng 5 giác quan. Bởi ngay lập tức, trong sự quan sát đó đã có giới hạn của sự vật quan sát.

Ví dụ khi bạn ngưỡng mộ một ai đó, và lấy họ làm chuẩn, thì giới hạn của họ cũng chính là giới hạn của bạn. Khi nhìn ngắm một bầu trời, thì giới hạn khung của bầu trời đó cũng là giới hạn quan sát của bạn. Chỉ khi chúng ta có thể vượt thoát ra khỏi sự quan sát bằng 5 giác quan, thì khi đó, một bầu trời thực sự mới tỏa sáng trong thế giới của bạn, và khi đó, ta mới có thể vượt qua và không chịu ảnh hưởng từ hào quang của ai đó nữa. Ta hiểu người đó, và ta hiểu chính mình. Ta tìm kiếm hào quang thật sự của chính mình.

Với mục đích giúp đỡ ta trong cuộc sống, 05 giác quan như 05 chiếc gương chiếu khắp các phía để giúp não bộ thu thập thông tin. Chúng ta tin vào nó, quen với hoạt động của nó đến mức dần ỷ y vào những gì nó mang lại. Cùng với những định kiến, thành kiến có sẵn trong quá trình sống, chúng ta hình thành lối tư duy - suy nghĩ - cảm nhận của riêng mình. Sự rộng mở của bộ 3 này (Trí tuệ Cảm xúc gọi là bộ 3 FTA | Feeling - Thinking - Action) phụ thuộc vào việc chúng ta quan sát tới đâu so với khung cửa sổ.

Nếu giữa bộ 3 này của chúng ta có sự khác biệt với bộ 3 của người khác, chúng ta ngay lập tức cảm nhận một sự "va chạm". Và tại đó xuất hiện một ngã ba đường. Đường thứ nhất, chúng ta cảm thấy khó chấp nhận và bắt đầu "chiến đấu" với quan điểm, thái độ và hành vi của người đó. Đường thứ hai, chúng ta chấp nhận góc nhìn của người đó, bởi họ đang cảm nhận mọi thứ ở một khung cửa sổ khác với chúng ta. Thế nhưng, cũng sẽ có những người sẽ đâm thẳng vào bụi rậm giữa 2 đường rẽ, khi họ không thể chấp nhận góc nhìn của người khác, đồng thời lại hoài nghi góc nhìn của mình. Đó thực sự là những kẻ lạc đường chính hiệu. (cười)

Khi chúng ta quá ỷ lại vào 05 giác quan của mình, chúng ta không chấp nhận những gì mà 05 giác quan này không tiếp nhận được. Đó là nguồn cội của ý nghĩ: "Không thấy không tin! Thấy mới tin". Chúng ta trở nên nghi ngờ và luôn muốn có chứng minh khoa học (để thỏa mãn 5 giác quan và câu hỏi của Lý trí trong não bộ). Trường hợp không thể chứng minh, chúng ta cố ý phớt lờ, xem như nó không tồn tại. Dù vẫn rất nhiều lần cảm nhận được nó mà vẫn không cho phép mình tin tưởng nó. Vấn đề là, khả năng của 5 giác quan quá nhỏ bé so với thế giới tự nhiên. Đã bao nhiêu lần bạn phát hiện và thừa nhận: (thì ra) những điều mình nhìn thấy không phải là sự thật? Những điều chính tai bạn nghe không phải sự thật? Những xúc chạm đó không phải là sự thật?...

Khi chúng ta thực sự nhìn nhận giác quan là khung cửa sổ, thì chúng ta mới mạnh dạn muốn vươn mình ngắm cảnh ngoài khung cửa. Bạn ngừng việc chối bỏ quyết liệt, chỉ để tập trung vào cảm nhận. Rất nhiều người hỏi tại sao người khác cảm thấy hạnh phúc nhưng tôi thì không? Cảm giác hạnh phúc là như thế nào? Bạn không bao giờ cảm nhận được những cảm giác đó (mà chỉ mãi được nghe kể) nếu không mở cánh cửa bên trong mình, và cho phép mình nhìn thiên nhiên xung quanh một cách rộng lớn hơn. Ngay khi bạn lắng lại, dừng nghe những điều giác quan nói, đó là khi bạn ngồi thiền, hay là khi ít nhất nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh, dừng lại sự ỷ lại vào giác quan mắt, những điều mà bạn "thấy" sẽ thật mới mẻ. Và bạn bắt đầu cảm thấy hạnh phúc len lỏi, hay ít nhất, bạn thấy mình trong thế giới này.

Tôi kể bạn nghe một trải nghiệm của tôi. Một lần, khi tôi nhắm mắt lại, giữa vô vàn âm thanh nhỏ và hỗn tạp, tôi nghe được rõ ràng 2 âm thanh: là một tiếng đập rầm trên bàn và tiếng máy lạnh cứ o o chạy..Nhưng vì đã nhắm mắt, trong đầu tôi liền hiện lên hình ảnh cha tôi nổi giận đập bàn, và tôi bỏ đi đến một con suối rất lớn, ngồi ở đó và nghe tiếng suối chảy giữa rừng thông, tĩnh lại tâm mình, rất lâu trước khi tôi sẵn sàng quay về để đối diện và chung sống với ông. Bạn thấy, khi tôi không nhìn, khi 05 giác quan của tôi không được làm việc, tôi thấy mình, thấy quan hệ của tôi và cha mình. Tôi thấy cách ông sống trong mắt tôi. Và tôi thấy trái tim tôi muốn gì vào thời điểm đó. Giác quan không thể làm điều đó. Nhưng điều đó thật sự tồn tại trong tôi. Khi tôi cố tình giảm hoạt động của giác quan một cách có chủ đích, tôi đã hiểu được mối quan hệ hiện tại của mình. Và tôi bình tĩnh đối diện với điều đó, mà không né tránh.

Khi bạn nhìn thế giới rộng lớn mỗi ngày, bạn sẽ nhận ra, thế giới không chỉ có chim hót, gió reo, mà còn là những tiếng thét đau thương sợ hãi của những con vật trở thành con mồi, gồm vô vàn bài học đau thương trong nó. Thế giới vốn như thế, đẹp một cách sứt sẹo. Nhưng bạn sống thế nào với sứt sẹo tự nhiên và cũng là hoàn hảo tự nhiên ấy là do bạn quyết định, không ai có thể giúp đỡ hay can thiệp vào cảm nhận của bạn.

Chỉ khi bạn bước ra khỏi nhà và nhìn thấy đau đớn của người khác, bạn mới biết đau đớn của gia đình mình chỉ là một phần nhỏ nhoi trong cuộc đời này. Chỉ khi bạn thực sự mất đi một tình yêu thương, bạn mới hiểu ý nghĩa của tình thương đó đối với bạn lớn đến mức độ nào. Chỉ khi bạn thật sự nhìn thấy rất nhiều người nỗ lực trao đi ý nghĩa của mình, bạn mới thấy mình phí thời gian thế nào để cùng người khác tranh chấp những điều nhỏ bé..

Từ bây giờ, hãy "nhìn" gia đình, người thân, bạn bè và những việc xung quanh bằng trái tim của bạn, đừng nhìn bằng đôi mắt của bạn. Biết đâu, bạn sẽ phát hiện ra sự vĩ đại của gia đình mình, sự rộng lớn của người bạn đời của mình, sự hạnh phúc khi ta còn được sống và giúp đỡ người khác...Ngay lúc này đây, bạn hãy học cách thiền định, hay tỉnh thức với những gì mình đang trải qua. Cuộc sống của bạn là sự trải nghiệm ở cả 2 phương diện: cuộc sống bên ngoài và cuộc sống bên trong. Cả hai đều tạo nên cuộc đời ý nghĩa của bạn. Sự hiểu biết hòa hợp về hai thế giới này sẽ cho bạn cảm giác hạnh phúc và cân bằng.

Đừng để bất kỳ điều gì làm khung cửa sổ của bạn!

Hãy hướng đến bầu trời phía sau khung cửa ấy!