
Phiên X: Người Phụ Nữ Quật Cường
Chị bước vào phiên rất đẹp. Nụ cười rất “ổn”. Trang điểm kỹ. Từng câu nói đều chín chắn. Nhưng chỉ sau 10 phút, khi kể về những mâu thuẫn không cách nào giải quyết trong đội ngũ, chị bỗng dừng lại, bật cười: “Chị không biết mình làm sao. Suốt buổi sáng nay, chị chỉ muốn ngồi ở một cái ghế công viên nào đó, ăn một ổ bánh mì, và không phải làm mẹ, làm sếp, làm người tử tế nữa.” Tôi không nói gì. Chỉ giữ im lặng. Một lát sau, chị bật khóc. Không phải kiểu khóc vỡ oà, mà là người từng gồng quá lâu, bây giờ chỉ còn đủ sức để cho nước mắt chảy ra một chút. Cuối phiên, chị nói: “Lâu lắm rồi chị mới thấy mình có quyền… không ổn. Mà lạ lắm em, chị không thấy mình yếu đi. Chị thấy mình nhẹ hơn..và có thể cười thêm một chút.” Một phiên khai vấn giúp chị đặt xuống 15 năm gồng mình không ngơi nghỉ.