Đọc ở đây lâu rồi, hôm nay tự nhiên tôi muốn viết về chuyện của mình. Đó là mối quan hệ không dễ chịu với ba tôi, dù tôi rất thương ông.
Tuổi trẻ ông cũng rất giàu lòng nhiệt huyết, và ông cũng giỏi theo đuổi những điều mình thích. Ông yêu thương gia đình, thương mẹ và các con cực kỳ. Ông siêng năng, làm hầu hết những việc cực khổ nhất. Và điều đó khiến tôi rớt nước mắt mỗi khi nghĩ lại. Có những thứ khi còn nhỏ, mình thấy mà không cảm được, cho đến khi lớn lên, tự mình chịu khổ rồi, tôi mới thấy ông khổ hơn tôi muôn lần.
Sáng nay chúng tôi lại lớn tiếng với nhau. Ông sửa điện, bị điện giật vì một chút chủ quan, la lớn lên. Tôi cũng hoảng hồn la theo, cảm thấy sợ hãi đột ngột ập đến, bỏ việc chạy lên xem ông, nhưng vì tôi đang vướng tay nên cũng mất khoảng vài phút mới phóng lên được tầng trên. Thế mà, ông trách tôi chỉ biết la chứ không biết đến giúp ngay. Tôi nghe xong lập tức cảm thấy mệt mỏi, lại cảm thấy thất vọng chán chường, không kiểm soát được lại lời qua tiếng lại với ông một chút. Sau đó, tôi tự trách mình (như hàng trăm lần tôi phải tự trách sự thiếu kiểm soát của mình như thế). Tôi quá ít kiên nhẫn với ông, hay nói đúng hơn, sự kiên nhẫn là do tôi ép mình. Ba càng lớn tuổi, gia đình tôi càng cảm thấy ngột ngạt. Đã có hơn 10 năm. Có một thời gian, chúng tôi mỗi ngày trận lớn trận nhỏ. Tôi cũng trách mình rất nhiều nhưng cứ không kiềm chế được. Tôi cảm thấy ngày càng xa ba mình, nhưng trong tôi không hề muốn như vậy. Nhiều lúc tôi ước ba mình thế này thế kia, nhưng lại nghĩ đó không phải ba tôi. Đó không phải người thời trẻ từng bán vé số, từng đạp xích lô, chạy honda ôm, giữ xe, làm bảo vệ mấy chục năm nuôi tôi...Cứ nghĩ đến những điều này, tôi lại ngậm nước mắt vào lòng. Nhưng cứ gặp chuyện với ông, tôi lại quên đi mất, chỉ có cơn giận chiếm giữ nội tâm và đầu óc tôi. Tôi đã và đang làm con như thế!
Tôi thực hành mô hình FTA mà EQV hướng dẫn mỗi ngày. Mỗi ngày một ít. Qua nhiều tháng trời, tôi có chút tiến bộ. Tôi nhìn ra suy nghĩ, cảm xúc và cách mình hành động mỗi ngày rõ hơn. Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được nó, nhất là cảm xúc của mình. Tôi nghĩ mình chưa chạm đến được cốt lõi của cảm xúc giận dữ của mình. Tôi kỳ vọng vào ba mình quá cao chăng? Có phải trên con đường phát triển của tôi, ông đã trở thành một "cụ già" không còn theo kịp suy nghĩ của thời đại, ông dùng tình thương và suy nghĩ của thời trước ràng buộc tôi, phản ứng cùng tôi? Lý trí cho tôi biết ông không sai. Tôi không sai. Cái sai là chúng tôi không cố gần nhau, hoặc ít nhất là không cố dung hòa cho nhau. Lý trí càng cho tôi biết, đến tuổi này của ông, người cần mở rộng lòng bao dung cho đối phương cần phải là tôi nhiều hơn. Tôi nhận của ông quá nhiều. Lúc nhỏ, tôi cũng làm ông phiền lòng biết bao. Thế mà giờ đây tôi không thể chấp nhận phiền lòng vì ông. Tôi nổi giận, tôi lớn tiếng, thậm chí nhiều lúc tôi muốn bỏ nhà đi. Tôi yêu thương ông nhưng không đủ bao dung cho ông. Tôi biết mình cần sự thay đổi rõ rệt từ bên trong. Và tôi đang dần đi trên hành trình chuyển hóa của chính mình..
Tôi sẽ viết lại mỗi sự tiến bộ bé nhỏ để động viên bản thân, và đưa mình đến với điều đúng đắn, sự phát triển thật sự trong tôi. Tôi mong các bạn nào đang có khúc mắc với cha hay mẹ như tôi hãy tin tưởng, mọi thứ mà bạn đang cố gắng vượt qua đều sẽ mang lại cho bạn bản lĩnh và sự trưởng thành. Nhưng cuối cùng, đừng để mình hối tiếc khóc hận khi cha mẹ thật sự rời ta mà đi. Cha mẹ còn sống là chúng ta còn cơ hội!
Tôi chưa làm được, nhưng tôi vui vì biết mình đang muốn trưởng thành hơn.
"Con thương chúc ba mẹ luôn bình an, hạnh phúc bên chúng con!"
Độc giả: Hồ Trúc Lâm
----
<Độc giả muốn chia sẻ bài viết của mình, vui lòng gửi về Thủ thư: eqcoachvietnam@gmail.com>