Tôi Bị Hack Facebook

Một buổi sáng, tôi thức dậy, cầm điện thoại của mình, bấm vào biểu tượng Facebook như một thói quen. Và phát hiện mình đã bị hack

 

Cảm xúc của tôi khi đó là có một chút chết lặng. Bởi vì tôi đã nhìn thấy điều này xảy ra với những người xung quanh mình, và bây giờ đến lượt mình. Tôi gần như lập tức, tựa một thói quen, không cảm thấy oán trách tức giận, mà bình tĩnh tự hỏi mình đang cảm thấy gì và mình muốn gì. Tôi gần như chìm vào cảm giác suy tư, và lời đầu tiên nảy sinh trong cảm thụ của tôi là: "Cuộc sống này đúng là vô thường!"

 

Tôi vẫn làm những việc của buổi sáng, và chở con đi học. Trên đường, tôi nói chuyện với con. Tôi kể cho con nghe về MẤT MÁT sáng nay của mình. Tuy đó là một tài khoản mạng xã hội, nhưng với tôi, đó cũng như ngôi nhà thứ hai mà tôi đã sống cùng trong hơn 20 năm cùng những mối quan hệ thân thiết, ít thân thiết, và cùng với khách hàng, đối tác của mình. Ở mức độ nào đó, nó cũng như một người bạn của tôi vậy. Thế mà trong một đêm, người bạn ấy đã "bốc hơi" khỏi cuộc đời của tôi.

 

BÀI HỌC CỦA TÔI CHĂNG?

Tôi tự nghĩ lại, cuộc sống cũng như vậy. Ngay cả ngôi nhà vật lý đang ở cạnh bên tôi mỗi ngày. Cũng không biết lúc nào đó, vì hỏa hoạn, nợ nần, hay vì nó quá cũ kỹ xuống cấp.. mà nó sẽ biến khỏi cuộc đời tôi và trở thành quá khứ của tôi. Tôi cũng không biết nữa. Rồi cha mẹ tôi, con cái tôi, thậm chí là danh tiếng sự nghiệp... đều có thể rời xa tôi hoặc biến mất khỏi cuộc đời tôi theo một cách nào đó. Vấn đề là khi điều gì đó hay ai đó còn đang tồn tại trong cuộc đời mình, tôi có đủ trân trọng và đối xử tử tế với điều đó và người đó hay không. Từ trong quan sát và rèn luyện mỗi ngày, tôi hiểu 1 điều rằng mình sẽ mất đi điều gì đó khi: không còn đủ duyên, HOẶC ta không đủ quý trọng để phải đánh mất.

 

Chỉ một buổi sáng nhìn việc mình bị hack facebook, mà tôi cảm thấy mình trưởng thành lên thêm một chút. Đột nhiên muốn kỷ niệm hôm nay là ngày "MẤT MÁT". Bởi trùng hợp hôm nay, ngôi nhà của tôi vắng lặng vì ba mẹ có việc cùng về quê sau rất nhiều năm, 2 con đi học cả ngày. Và sau khi bọn trẻ đến trường, tôi sẽ trở về ngôi nhà chỉ có  mình tôi ở đó.

 

Tôi lại tự hỏi nếu mình mất tất cả người thân và chỉ còn mình với ngôi nhà như hiện tại, thì tôi sẽ có cách cư xử như thế nào. Tôi có còn muốn yêu cầu ba mẹ mình thay đổi chỗ này chỗ kia trong căn nhà không?

 

Sẽ "KHÔNG!!". Như vậy cội nguồn của tất cả tranh luận về ngôi nhà này lâu này rõ ràng là vì tôi có người thân trong ngôi nhà đó, và tôi áp đặt kỳ vọng của mình lên mối quan hệ với người thân? Sự thật cho thấy, nếu không có họ sống trong căn nhà này, có thể tôi không cần những điều đó. Dường như tôi chưa đủ quý trọng ba mẹ mình. Tôi nhận được một bài học lớn.

 

TÔI TỰ HỎI MÌNH CÓ NÊN VỨT BỎ FACEBOOK KHÔNG?

Nó ảo ảnh như vậy và những công sức của tôi sẽ bị vứt bỏ lần nữa, nếu tôi tiếp tục bị hack facebook?

 

Tôi lại tự hỏi mình, nếu ngôi nhà vật lý của tôi bị hỏa hoạn cháy mất, thì liệu tôi có quyết định ra đường ở, không cần một nơi trú ngụ mới hay không?

 

Rõ ràng là KHÔNG. Nhưng liệu tôi có thay ý định sở hữu căn nhà mà chọn ở nhà thuê để không bao giờ lo về hỏa hoạn hay mất mát của ngôi nhà nữa không? Tôi nhận ra, để có một nơi ở tốt, có rất nhiều cách, mà đó là một ví dụ điển hình cho việc chúng ta có rất nhiều lựa chọn. Mỗi lựa chọn sẽ mang đến một cuộc sống muôn màu muôn vẻ khác nhau.

 

Tôi cho rằng sức mạnh của mạng xã hội là khả năng tương tác. Dù tôi không đi lại nhiều với vòng bạn bè của mình, tôi vẫn có thể quan tâm họ một chút. Tôi không tránh xa nó, nhưng tôi lựa chọn chỉ sử dụng khả năng tương tác của nó chứ không phải sống cho nó nhiều như thế nữa. Không thể xem mạng xã hội là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, mà chỉ là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Bởi vì mạng xã hội cuối cùng chỉ là một công cụ do con người tạo ra, vẫn mang hơi thở của lợi ích và tiền bạc, vì thế, ở đó luôn có những người đủ xấu để cướp tài sản của người khác để làm lợi cho bản thân. 

 

Mỗi lần mất mát là mỗi lần học hỏi rất lớn. Hôm nay tôi cũng có những bài học lớn cho mình. Tôi lại tiếp tục suy ngẫm về nó, và tôi tiếp tục suy ngẫm về cách sử dụng mạng xã hội cho hợp lý. Tôi không cảm ơn người đã hack Facebook của tôi vì đó vẫn là một hành động rất xấu. Nhưng tôi cảm ơn một nhân duyên đã cho tôi tự ngẫm về mình. Tôi cảm nhận được mình thỏa mãn bởi vì trong thời gian sử dụng tài khoản đó, tôi luôn trân trọng nó. Mỗi khi muốn đăng hình hoặc bài viết nào, mỗi câu chữ đều được tôi trau chuốt, nghĩ đến người đọc nó sẽ có cảm nhận thế nào, sẽ nhận được tình yêu thương gì, và tôi vui vẻ khi đọc những bình luận hay những cái like-thương thương-thả tim..của mọi người.

 

SỐNG TỈNH THỨC GIÚP TA KHÔNG SỢ HÃI

Tôi muốn nói rằng mọi điều đều có ý nghĩa, dù đó là được hay là mất. Chỉ cần trong hiện tại, khi điều gì đó hay người nào đó đang ở bên cạnh chúng ta, hãy đủ trân trọng họ. Và khi điều gì đó hay ai đó mất đi, hãy thản nhiên để điều đó bước đi, bởi lẽ cuộc sống là vô thường.

 

Trí tuệ của chúng ta là "thường" (thường hằng, vĩnh viễn). Vì vậy, hãy sống một cách tỉnh thức, khi đó, chúng ta không quá lo sợ được mất. Chúng ta luôn ở bên nhau bằng tình yêu thương, dù bằng cách này hay cách khác. Tôi tin rằng chỉ cần mình có ý niệm này, thì dù có lấy lại được tài khoản hay không, những mối quan hệ hiện tại của tôi vẫn có thể tiếp tục khắng khít, và thậm chí có thể cải thiện hơn nữa.

 

Và trong khi viết những dòng này, công nghệ có vấn đề và tôi mất đi bài viết của mình. Tôi phải viết lại lần nữa. Có vẻ như Ngày MẤT MÁT cũng phải làm tròn vai trò của nó rồi mới chịu cho tôi đi nghỉ ngơi đây! (cười).

Độc giả: Đặng Ngọc Tú

----

<Độc giả muốn chia sẻ bài viết của mình, vui lòng gửi về Thủ thư: eqcoachvietnam@gmail.com>

Bài viết thiện nguyện gần đây