Seneca - Triết gia và chính khách La Mã (4-65 BC) từng nói: "Những người không biết chính mình muốn đi về đâu Làm sao có thể tới đích được?"
Thời gian sinh sống của vị triết gia này vô tình tiết lộ cho chúng ta, dù loài người đã trải qua đời đời kiếp kiếp, sống rồi lại chết, chết rồi lại sống, thì dù là người cổ đại hay người hiện tại vẫn luôn làm một việc vô cùng quan trọng và thuần nhất: tự hỏi "Mình là ai? Mình có ý nghĩa như thế nào trong cuộc đời này? Dù thế giới vật chất xung quanh có thay đổi lớn lao ra sao, chúng ta vẫn như thế, sinh ra lớn lên, làm việc cống hiến để rồi không ngừng tìm kiếm cách mà bản thân mình thuộc về, những mục tiêu cao quý của mình và con đường mình muốn đi.
Trích Osho: "Chúng ta không phải người lạ hay người ngoài cuộc. Chúng ta là một phần của Tồn tại. Đây là mái nhà của chúng ta. Không phải tình cờ chúng ta có mặt ở đây. Chúng ta ở đây là vì ta được cần đến. Đó là ý muốn của tồn tại. Vì thế, không ai cần phải cảm thấy mình bị tha hóa. Đó là một trong những nền tảng nhất mà nhân loại đang đối mặt ngày nay. Khắp thế giới, những người thông minh rất lo lắng, phiền muộn, băn khoăn tự hỏi: Tại sao chúng ta ở đây?
Theo khoa học chúng ta ở đây dường như là tình cờ và nếu là tình cờ thì chúng ta sẽ vô nghĩa. Có ta hay không cũng không khác biệt gì. Nếu không có sự khác biệt, cuộc sống chúng ta mất hết mọi ý nghĩa, vậy thì bao trùm khắp thế giới là một bầu không khí vô nghĩa." (Ngày 4-Suy Ngẫm Đầu Tiên Về Buổi Sáng)
Chắc hẳn chúng ta tin rằng mọi sự tồn tại đều có ý nghĩa nhất định của nó. Không thể có việc thế giới của chúng ta tồn tại vô nghĩa. Nói ngược lại, thế giới này là Phương tiện giúp chúng ta thể hiện những ý nghĩa riêng của mỗi con người. Và thật quan trọng để chúng ta tìm về sự thuần khiết của mình mà không bị Phương tiện này ngăn trở hoặc phủ lên một tầm ảnh hưởng.
Nếu như bạn vẫn đang mơ hồ về những mục tiêu cá nhân hoặc khát vọng thực sự của mình, điều đó không có gì lạ. Chúng ta sinh ra và lớn lên trong một thế giới khác với phương tiện thế giới trước đây: vật chất tràn ngập hơn, những ham muốn mong cầu gia tăng nhanh chóng, thành kiến định kiến ngập tràn hơn, trở thành những hoa tiêu "tham lam" lèo lái chúng ta hướng về sự Mong cầu Vật lý hơn là tìm về Bản thể thuần khiết. Chúng ta quen thuộc với nó từ nhỏ đến trưởng thành, quen thuộc đến độ không buồn thắc mắc điều đó có đúng không. Thậm chí ngay khi thắc mắc, chúng ta có xu hướng muốn bác bỏ chúng, bởi chúng ta chưa biết lấy gì để thay thế chúng. Thế nhưng, đến một ngày, chúng ta cảm thấy mình có vấn đề với sự kết nối và thấu cảm tự nhiên. Dường như càng có nhiều hơn ở thế giới vật chất, chúng ta càng lạnh lòng, càng thấy trống trải cô đơn và càng tự hỏi "mình là ai?" mạnh mẽ hơn. Đó phải chăng là dấu hiệu của Bản thể thôi thúc ta ngừng lạc đường và hãy trở về. Trên con đường đúng đắn, sự kết nối thế giới và năng lực thấu cảm trở thành một năng lực hiển nhiên như cách ta mắt thấy, tai nghe, xúc chạm.
Trên con đường ấy, mỗi linh hồn lặng lẽ quan sát, lắng nghe thế giới nội tại của mình, và sẵn lòng tôn trọng con đường của người khác, vươn tay giúp đỡ họ khi họ bị mắc kẹt, để rồi ta cũng nhận được bàn tay ấm áp của những người đi trước, có nhân duyên giúp đỡ mình. Chỉ đơn giản là thế nhưng thiêng liêng và mạnh mẽ. Thế nhưng, vấn đề là ngay từ đầu chúng ta đã chọn lấy những đối tượng của thế giới bên ngoài làm mục tiêu của kiếp sống, tự nhiên đến độ không nghi ngờ, và chúng ta tiếp tục truyền đạt điều đó đến những người trong tầm ảnh hưởng của mình và các thế hệ mà mình có thể chạm tới. Nhưng nếu bạn hỏi một người đang ở đỉnh cao của danh vọng hay tiền bạc mà không chú trọng hành trình tâm linh, bạn sẽ cảm nhận được họ có cảm giác thành công, nhưng bị khuyết thiếu cảm giác hạnh phúc viên mãn. Không những vậy, vì sự tồn tại của cảm giác thành công, chúng ta vô tình hay hữu ý tiếp tục đem những điều này áp đặt lên người thân, bạn bè, đồng nghiệp và những người khác xung quanh mình, vơi một cách thức tôn trọng hoặc thiếu sự tôn trọng đối với họ. Nhưng nếu chúng ta có cảm giác Hạnh phúc viên mãn, chúng ta gần như rất ít nói chuyện hay muốn áp đặt. Chúng ta muốn hòa hợp tự nhiên và tôn trọng con đường của người xung quanh. Chúng ta chỉ chờ ở đó để giúp đỡ.
Có thể bạn không thừa nhận cảm xúc khó chịu khi ở vị trí là một người đang áp đặt chuyển thành một người kiên nhẫn quan sát và giúp đỡ. Nhưng tin rằng, bạn sẽ có cảm giác dễ chịu khi ở vị trí là một người từ Bị áp đặt đến Được chấp nhận và Được giúp đỡ. Vì vậy, bằng việc chuyển đổi, không có gì nghi ngờ rằng, ít nhất, bạn sẽ khiến người đó hạnh phúc hơn.
Tìm kiếm chính mình là một quá trình. Bất kể chúng ta đi đúng hướng từ lúc đầu hay đi lạc một thời gian vài mươi năm rồi mới quay lại cũng rất ổn. Thậm chí có người cả kiếp sống chưa từng tìm được con đường nội tại của mình. Điều đó cũng không sao vì mọi con đường chúng ta đi đều mang đến cho bạn trải nghiệm. Chỉ là việc lạc quá lâu và quá xa khiến chúng ta mất thời gian và gia tăng sự hoang mang. Phần lớn con người sẽ đánh một vòng lớn rồi dần nhận ra điểm bắt đầu của mình. Khi đó, lòng dũng cảm lớn nhất chính là Lòng dũng cảm để quyết định Bước lại lần nữa.
Không có gì đáng tiếc khi ta Bắt đầu lại lần nữa. Bởi vì khi bắt đầu lại, linh hồn ấy đã ở trên một xuất phát điểm cam hơn trước nhiều. Chúng ta có khả năng đi xa hơn, với một trái tim hạnh phúc hơn, và niềm tin kiên cố hơn. Một lời khuyên rất chân thành và đơn giản là chúng ta hãy tìm con đường đó từ bên trong mình thông qua thiền định, chánh niệm và tỉnh thức. Bởi vì đã quen với việc phụ thuộc thé giới bên ngoài, chúng ta thường muốn tham khảo những người xung quanh, trong khi phần lớn họ cũng đi lạc như chúng ta, chưa kể cả những kẻ đang muốn kéo ta càng xa khỏi con đường chân thật để kiếm lợi. Tính lặng, lắng nghe chính mình, nhìn sâu vào bên trong để hiển hiện con đường của mình là cách tốt nhất và duy nhất để bạn trả lời câu hỏi:"Mình là ai? Ý nghĩa của mình là gì?"
Vì sao phải luôn hối thúc? Vì chúng ta có thân thể vật lý, nên thời gian luôn trôi qua trong thế giới vật lý này. Chúng ta đi lạc càng lâu, tuổi trung niên và tuổi già sẽ kéo đến rất nhanh. Tuy phần lớn sự trưởng thành, chín chắn để nhìn nhận được sứ mạng của mình sẽ xuất hiện ở độ tuổi này, nhưng sức khỏe sẽ trở thành một thách thức, và có khi, chúng ta phải đợi tiếp đến kiếp sống sau để tự hỏi lần nữa. Chúng ta cần tập trung cho những gì đang diễn ra hàng ngày bên trong của mình, trở nên cực kỳ mạnh mẽ và tập trung, đặc biệt là những điều khiến lòng ta dâng lên cảm giác Hạnh phúc viên mãn. Dường như chúng ta không muốn nghĩ về nó một cách nghiêm túc để đạt được ở bên trong, mà chỉ muốn nỗ lực hết sức để chạy về phía nó ở thế giới bên ngoài. Sự mâu thuẫn đó khiến chúng ta không đi đến đâu cả.
Bài tập nhỏ hôm nay:
Hôm nay bạn hãy xem những gì bạn ghét hoặc không thích như những viên rác. Khi nó đến, bạn hãy gọi tên nó:"Đây là rác nhé!" Và bạn hãy vo tròn lại và thuận tay quẳng nó đi.
Ngược lại, khi bạn cảm nhận được một điều khiến mình hạnh phúc và vui vẻ, dù bé xíu, hãy đưa tay chạm lấy nó và cất cẩn thận vào chiếc hộp hạnh phúc bên trong bạn. Cuối ngày hãy một mình tĩnh lặng, mở nó ra, và xem cuộc sống ngày hôm nay đã tặng mình những gì nhé! :)
<EQ Coach Tina Dang>